“Tiểu thư. . . . . .”
Đan nhi vẫn không dám, mặc dù trong Ngô đồng viện không có người nào đi tới đi lui nhưng giữa chủ tớ luôn là khác biệt rất xa, nàng cũng không dám quá mức càn rỡ.
“Đan nhi, ngồi xuống! Bằng không, ta liền tức giận. . . . . .”
Nhìn vẻ mặt Lộ Nhi nghiêm nghị, Đan nhi sợ hãi ngồi xuống, Lộ Nhi hài lòng gắp thức ăn cho nàng, hai người ăn vô cùng vui vẻ.
Tục ngữ nói, sau khi ăn xong chạy bộ trăm vòng, sống đến chín mươi chín tuổi.
Lộ Nhi mặc dù không hy vọng mình sống đến chín mươi chín tuổi, nhưng nếu cần thiết vẫn nên rèn luyện. Thừa dịp buổi sáng mặt trời còn chưa lên cao, Lộ Nhi tùy ý đi dạo trong sân cho đến khi mặt trời cao quá đầu, nàng mới vào trong phòng bắt đầu nghỉ ngơi.
“Lộ Nhi. . . . . .”
Thanh âm nhẹ nhàng làm Lộ Nhi đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên giật mình.
Nàng vội vàng mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú ngay gần mình, không nhịn được tức giận lẩm bẩm trừng mắt liếc hắn một cái:
“Khánh Vương, ngươi muốn hù chết người hả! Ngươi không biết dọa người sẽ dẫn