“Ta. . . . . . Ta vì sao phải nhớ ngươi?”
Vốn là muốn nói nàng không thèm nhớ hắn, nhưng nghĩ đến tính tình xấu xa của hắn, Lộ Nhi vội vàng đổi lời nói ——
Vương gia này cũng không phải là một người dễ nói chuyện, nếu nói sai, có thể sẽ sử dụng vũ lực, nàng cũng không nghĩ đến lại bị hắn hù dọa một cách khó hiểu thế này.
“Nhưng ta nhớ nàng lắm. . . . . .”
Mày kiếm hơi nhăn lại, trong lòng Hiên Vương có chút chua xót, trong thanh âm cũng không có tý sức lực nào!
“Ta. . . . . .”
Hắn không phải là bị bệnh chứ? Đầu óc không có vấn đề chứ? Hoặc là nói, là thần kinh có chút thác loạn?
Mặc dù nơi này là cổ đại, bọn họ cũng không biết cái gì là thần kinh, cái gì gọi là thác loạn, nhưng nàng biết a ——
Theo kinh nghiệm trước đây, người này hiện tại không bình thường, rất không bình thường!
“Ngươi. . . . . . Ngươi không sao chứ?”
Cảnh giác lui về phía sau một bước, hai mắt Lộ Nhi giống như con nai vừa nhìn thấy người, tràn đầy đề phòng nhìn hắn!
Hắn có thể lại có cái chủ ý quái quỷ gì hay không? Có thể lại có âm mưu quỷ