Ánh mắt Đan nhi tránh né, không dám nhìn Lộ Nhi. Nhìn ánh mắt trốn tránh của nàng ta, trái tim Lộ Nhi có chút lạnh lẽo:
“Đan nhi, em cũng biết, ở trong Vương phủ này, ta vẫn luôn cảm thấy ai cũng không thể tin tưởng. Nha đầu cũng tốt, Vương gia cũng được, tâm, cũng chỉ có một, ta không muốn bị thương tổn. Cho nên ta tình nguyện, tình nguyện không quen thân với ai, không để ý đến người khác. Nhưng hiện tại, ta mới phát hiện thì ra là ta đã sai, ta thật sự sai làm rồi? Ta hi vọng em nói thật, Đan nhi, đừng khiến ta đau lòng. . . . . .”
Mệt mỏi, tâm cũng mệt mỏi.
Thái độ Hiên Vương đối với nàng vốn là đã tốt hơn nhiều nhưng. . . . . .
Nhưng hôm nay nàng mới biết, mới hiểu được, cho dù hắn tin mình, đối xử với mình tốt thì như thế nào?
Rất nhiều lúc chẳng hạn như hôm nay, mặc dù hắn thật sự tin tưởng mình, nhưng tính khí của hắn vẫn là như vậy!
Đi theo hắn, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận, phải để ý tính tình của hắn !
Thật ra ở trước mặt hắn, cho dù là nói chuyện cũng đều phải