Đại sảnh rực rỡ lộng lẫy tuyệt đối không kém với Hoàng cung nguy nga.
Trên ghế trong đại sảnh, một nam tử bạch y lạnh lùng đang ngồi!
Tóc của hắn, dùng một kim trâm đặc biệt vãn lên, cẩn thận tỉ mỉ không có một tia rối loạn !
Ngũ quan như ngọc, mũi thẳng môi mỏng, mắt tinh mày kiếm, nhìn kỹ mỗi đường nét đều hoàn mỹ không thể bắt bẻ, mà nhìn tổng thể lại càng thêm tuấn mỹ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cho dù là lạnh lùng cũng làm cho người không rời mắt, nhìn muốn đui mù.
Ngón tay của hắn thon dài, bàn tay trắng nõn, nếu như không phải là hơi to một chút, không ai nghĩ tới đây là tay nam nhân!
Mà lúc này, hắn rũ mi, lông mi thật dài tản ra che con ngươi vốn là nhuệ khí bức người.
Ngón tay thon dài mang theo nhịp điệu chậm rãi, gõ từng cái một trên bàn như tăng thêm thanh âm cho không gian tĩnh lặng trong phòng, rồi lại giống như ma chú, gõ tới đầu quả tim của hai người đang quỳ dưới đất. . . . . .
Không có người nói chuyện, không một ai lên tiếng, nhưng thân thể của bọn hắn lại không nhịn được hơi run rẩy. . . . . .
Trên trán của bọn