Hiên Vương bưng nước tới, thanh âm càng thêm ôn nhu, Lộ Nhi nhàn nhạt mỉm cười, nhẹ nhàng mở to miệng, từ từ uống vào.
Có người phục vụ thật là tốt, hơn nữa, lúc Hiên Vương ôn nhu như vậy, ai biết bao nhiêu năm mới có thể có được một lần.
“Vương gia, ta không sao rồi, ta ngủ bao lâu, không phải là chàng vẫn chưa từng ngủ ngon sao?”
Trong lòng có chút cảm động, thì ra nàng cũng rất lưu luyến loại cảm giác được người tận tâm che chở.
Hiên Vương xoay người để chén xuống, tới đỡ Lộ Nhi nằm xuống, thấp giọng nói:
“Lộ Nhi, đói bụng không?”
“Không có! Đúng vậy, ta ngủ đã bao lâu rồi, tại sao không cảm giác được đói chứ?”
Hiên Vương nhăn mày, chẳng lẽ là tác dụng của Huyết ngọc hoàn sao?
Thời điểm vừa nhìn thấy, hắn liền nghĩ đó có thể là Huyết ngọc hoàn, nhưng hắn lại có chút không tin——
Dù sao Huyết ngọc hoàn, trên giang hồ truyền lại, đến ngày nay cũng chỉ còn chừng mười viên mà thôi!
Nhưng Cô Ưng vì cứu Lộ Nhi đã lấy ra hai viên trân quý!
“Lộ Nhi, có thể là do nàng vừa mới ăn thuốc. Đúng rồi, lúc ấy là chuyện gì