“Lộ Nhi, ghế đá rất lạnh, thân nàng lại yếu không thể để nhiễm lạnh . . . . . .”
Khẩu khí Hiên Vương chậm rãi, cùng nàng ở chung một chỗ, có lúc thật rất đau khổ.
Nhưng hắn vẫn thích cảm giác ở bên cạnh nàng, thật không giải thích được, giống như trúng độc vậy.
“Ta. . . . . . Vậy ta đứng. . . . . .”
Lộ Nhi lúng túng đỏ mặt, ngồi như vậy khiến cho nàng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
“Không được, người mang thai không thể đứng quá lâu. . . . . .”
Hiên Vương cười nhẹ, một nụ cười có thể làm cho thiên địa thất sắc, vạn vật không ánh sáng.
Dĩ nhiên, cũng làm cho Lộ Nhi hoàn toàn thất thần!
“Lộ Nhi. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi ngây ngốc, tâm tình Hiên Vương thật tốt, không nghĩ tới mị lực của mình lớn như vậy, chẳng qua là hướng về phía nha đầu này cười một tiếng, lại mê hoặc nàng không biết rõ trời trăng.
“Ách. . . . . .”
Nghe được tiếng gọi, Lộ Nhi vội vàng phục hồi lại tinh thần, thấy ánh mắt Hiên Vương ranh mãnh, khuôn mặt