Nhìn bà đang may vá, Lộ Nhi cũng thấy thèm, học bộ dáng của bà cầm kim may nhưng lại luôn đâm vào tay mình.
Cũng đúng, các cô gái hiện đại có mấy ai sẽ động vào thứ này?
Lộ Nhi vẫn luôn sống dưới sự che chở của mẹ, có chuyện gì đó đều là mẹ nàng giúp một tay xử lý, may vá gì đó cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng động tới.
Nhưng húc thẩm thấy bộ dạng Lộ Nhi cầm kim, lại hòa ái cười nói:
“Phu nhân, từ trước đến nay chưa từng thêu thùa sao?”
Ở thời đại này, rất ít các cô nương kém việc nữ công.
“Không có. Hồi ở nhà, đều là nương cháu làm, bà sẽ không để cháu động phải những việc này?”
Trên đời sẽ có mẫu thân như vậy sao? Tiểu Tuệ vội vàng cười nói:
“Phu nhân, vậy khi ở nhà, cả ngày rảnh rỗi thì làm việc gì?”
Một cô nương lại không học nữ công, thật đúng là rất khó tưởng tượng cả ngày bận rộn cái gì.
“Ta à, đọc sách, học tập. . . . . . Học tập, đọc sách . . . . . .”
Lộ Nhi