Trời ạ, nếu như biết sớm muộn có một ngày nàng sẽ đến đây, như vậy lúc ấy nàng nhất định sẽ học cổ văn.
Nhưng lúc ấy làm sao lại không có một người nào nói cho nàng biết, về sau nàng sẽ xuyên qua chứ?
“Phu nhân, xem ra mẫu thân phu nhân hẳn là rất thương phu nhân. . . . . .”
Phúc thẩm nhìn Lộ Nhi có chút dao động, vội vàng từ ái cười nói.
Bà cũng là người có nữ nhi, nhưng nữ nhi của bà không tốt số như vậy.
“Đúng vậy, nương rất thương cháu. Người là mẫu thân tốt nhất trên thế giới này. . . . . .”
Nói đến mẹ, cả gương mặt Lộ Nhi cũng dịu dàng, chỉ tiếc khi nàng ngày càng trưởng thành thì mẹ cũng ngày càng già thêm.
Mà mẹ cũng chỉ có một mình nàng, nàng lại không thể ở một bên báo hiếu, nói đến thật đúng là bất hiếu!
Là nàng bất hiếu, mặc dù mẹ đã từng nói chỉ cần nàng sống tốt là được, nhưng. . . . . .
Lỗ mũi chợt có chút ê ẩm, ánh mắt cũng cực cay, không biết ở hiện đại mẹ sống như thế nào? Có khỏe