Nói rằng không giận nàng, nhưng Lộ Nhi . . . . . .
“Ta. . . . . . Vương gia, ta mệt mỏi, chúng ta trở về thôi!”
Nàng không muốn nói, nàng thật không có chuyện gì, là Vương gia đa tâm.
“Nàng không nói sao? Vậy ta tìm Hoàng thái hậu hỏi thử!”
Chợt buông Lộ Nhi ra, Hiên Vương quay đầu định rời đi dọa Lộ Nhi sợ đến nỗi vội vươn tay ra, nắm chặt cánh tay Hiên Vương:
“Vương gia, thật sự không có gì. Ta muốn về nhà, chúng ta về nhà được không?”
Nơi này là hoàng cung, bọn họ đang ở trong cung, ai biết chỗ tối có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ chứ?
Nàng không muốn trở thành đối tượng để người ta bình luận, tuyệt đối không muốn!
“Lộ Nhi. . . . . . Được rồi!”
Lẽ ra hắn sẽ không thỏa hiệp, nhưng thấy vẻ mặt Lộ Nhi thật sự mệt mỏi.
Mà gương mặt Lộ Nhi cũng mang theo chút uể oải, nàng còn nói phải về nhà, trở về nhà của bọn họ!
Nghe được chữ “nhà”, nhiều lời hơn nữa hắn cũng đều nuốt xuống, thôi, trở về hỏi tiếp vậy!
Trên mặt vẫn không vui vẻ gì nhưng Hiên Vương lại nhẹ nhàng cầm tay Lộ Nhi, dọc