Là hắn!
Lộ Nhi nhớ hắn đã từng đã cứu mình ở Hiên Vương Phủ, là {ám vệ} củaVương gia !
“Ta, là Hoàng thái hậu. . . . . .”
“Đừng nói đã gặp ta, hắn sẽ nhanh chóng tới đây!”
Hắn nhẹ nhàng đặt Lộ Nhi xuống, nàng không hiểu nhìn hắn ——
Hắn là {ám vệ} của Vương gia, Vương gia tới không phải là đúng lúc sao?
Hắn có công cứu mình, tại sao không thể nói?
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng la hét, hai con ngựa dường như không đồng thời tới đây, nhìn hai bóng người một trắng một tím, Lộ Nhi không nhịn được rơi lệ.
Trên người ấm áp, cả người đã rơi vào ngực của hắn, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc như vậy, quen thuộc làm cho người ta muốn rơi lệ.
“Vương gia. . . . . .”
“Nàng không sao chứ? Bọn chúng. . . . . .”
Bọn chúng đã bị Khánh Vương chế phục, bên này hai người thâm tình ôm nhau, hắn là dư thừa!
Mặc dù, hắn cũng rất muốn ôm Lộ Nhi, rất muốn. . . . . .
Nhưng là ——
“Vương gia, ta không sao. . . . . .”
Nghĩ đến