Chẳng qua là, ngựa vừa chết, bầu trời kia vốn đang rất xanh, mặt trời đột nhiên biến mất, chung quanh là từng trận gió lạnh, vạn vật rên rỉ, trời cũng đột nhiên trở nên u ám. . . . . .
“Không tốt, bọn họ đã bày huyết sát mê hồn trận!”
Hiên Vương gầm nhẹ một tiếng, quay đầu đi, mười người vừa mới bị chế trụ, lúc này nơi nào còn có bóng dáng chúng?
Vừa nghe Hiên Vương nói xong, Khánh Vương cuống quít đi tới, dựa lưng vào Hiên Vương, đem Lộ Nhi bảo vệ ở giữa, thấp giọng nói:
“Tam ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vừa rồi rõ ràng là bọn họ mang theo rất nhiều thị vệ, nhưng hai người nóng lòng giục ngựa chạy nhanh, đã bỏ lại nhóm thị vệ sau lưng.
Cho nên, hiện tại bị vây trong trận cũng chỉ có hai người bọn họ và Lộ Nhi.
Mà huyết sát mê hồn trận, bọn họ cũng chỉ là nghe nói, chưa từng gặp qua !
Bọn họ không nghĩ tới thật sự có trận như vậy, càng không biết làm thế nào để phá trận!
Mà bọn chúng mười sáu người mặc dù bị Khánh Vương chế trụ nhưng tạm thời sẽ không chủ động công kích, nhưng.