Hoàng thái hậu lắc đầu một cái, thở dài nói:
“Chớ nói, tới đó đi, trong lòng của ta sẽ thoải mái một chút. . . . . .”
“Nương nương, nương nương, công chúa cầu kiến!”
Vừa muốn rời đi lại thấy công công ở bên ngoài thông báo, Hoàng thái hậu nhướng mày, không hiểu nhìn bên ngoài một chút——
Công chúa, hôm nay không phải là nàng vừa tới sao? Lúc này nàng tới đây làm gì?
Chuyện tình trong cung truyền đi nhanh nhất, hai Vương gia bị khốn đốn, không thể nào giấu giếm được công chúa. . . . . .
Chẳng lẽ là nàng tới hỏi. . . . . .
“Nương nương, có gặp mặt không?”
Ngô ma ma cũng không coi trọng việc công chúa tới đây lúc này, bà bất an nhăn mày, nghẹ giọng hỏi.
“Gặp! Tại sao không gặp! Công chúa tới đây, yến tẩy trần cũng hủy bỏ, chúng ta nên cùng người nhà giải thích một chút !”
Rất nhanh, một nữ tử thướt tha đi vào, nàng mặc y phục hồng nhạt, không phải là rất tươi đẹp, nhưng cũng không xem là tao nhã.
Mi mục như họa, trong đôi mắt mang theo chút sầu lo, môi anh đào mím chặt, vừa vào cửa lập tức khom người, cực kỳ cung kính thỉnh an nói:
“Văn Văn ra mắt