Hiên Vương nhăn mày, kinh ngạc nhìn Lộ Nhi, cảm thấy Lộ Nhi biết quá nhiều.
Hắn tưởng rằng nàng chỉ là một đại tiểu thư cửa lớn không ra cửa trong không vào, hắn vẫn luôn không biết, Lộ Nhi cũng hiểu những chuyện này.
“Không tệ, máu súc vật quả thực không sạch, mà phá trận, phải cần. . . . . .”
Máu sạch?
Hiên Vương nhắm mắt lại, cố gắng hồi tưởng sách đã từng xem, nắm được trận pháp này.
“Đúng, là máu! Ta nhớ được trên sách nói qua, cho nên làm mê hồn, nói đúng là người trong trận rất khó tìm mệnh môn. Lúc ấy Thất Lục Sát bị khống chế, bọn họ không có cách nào khác, càng không thể nào thoát khỏi chúng ta! Cho nên, chúng ta mới có thể tìm được mệnh môn nhanh như vậy. Nhưng, muốn phá trận, phải cần máu sạch, máu của ta không được, lây dính quá nhiều máu tanh . . . . . .”
Mà Khánh Vương, mặc dù chưa trải qua chiến trường, nhưng. . . . . .
“Tam ca, đệ biết, dùng máu của đệ, máu của đệ sạch!”
Hắn chưa từng ra chiến trường, so với máu của Hiên Vương