“Lộ Nhi, ta biết, ta cũng tin tưởng nàng! Nhưng nàng đang mang thai, dù sao không thể lấy máu . . . . . .”
Hiên Vương thở dài, Lộ Nhi a Lộ Nhi, làm sao nàng lại không nghĩ cho bản thân mình, lấy máu, đó cũng không phải là một chuyện nhỏ.
“Đúng vậy, Lộ Nhi, chúng ta nghĩ cách khác, nàng không thể mạo hiểm !”
Vành mắt Khánh Vương đỏ lên, hắn vội vàng cúi đầu xuống, hắn không hối hận tới đây cứu nàng, nhưng rất không muốn nhìn thấy hai người bọn họ ngọt ngào như vậy.
Bàn tay nắm thật chặt, thật may là tay giấu trong tay áo, không người nào có thể thấy được.
“Ta. . . . . . Cám ơn hai người!”
Hai mắt Lộ Nhi hồng hồng, bọn họ có biết bây giờ căn bản không thể nghĩ cách khác hay không.
Nhưng yêu mến của hai người đối nàng cũng đủ làm cho Lộ Nhi vô cùng cảm động.
“Nhưng ta không sao. Thật ra thì, lấy máu trên người cũng có hạn, chỉ cần không vượt quá giới hạn, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì! Hơn nữa, bây giờ chúng ta muốn đi