Hiên Vương ôm nàng thật chặt, trên người hắn không mặc nhiều quần áo lắm, nhưng cái ôm của hắn cũng rất ấm áp, nàng vui mừng tựa lên trên rất thoải mái!
Nhưng hiện tại không biết là giờ gì, lạnh quá, thật lạnh quá!
“Lộ Nhi, nàng làm sao vậy? Cảm giác như thế nào?”
Máu còn chưa đủ, nhưng thân thể Lộ Nhi lại cực kỳ run, Hiên Vương bất an hỏi.
“Đúng vậy, Lộ Nhi, cảm giác không thoải mái thì nói một tiếng. . . . . .”
Khánh Vương cũng khẩn trương nhìn nàng, trong thanh âm mang theo vội vàng khó nén !
“Ta. . . . . . Ta không sao, chỉ là có chút lạnh, chỉ là cảm giác có chút lạnh thôi!”
Nhìn guơng mặt lo lắng của hai người họ, Lộ Nhi cảm kích cười một tiếng ——
Nhưng hai người bọn họ thật rất tốt a, bị lấy máu như vậy, nàng có thể thoải mái mới là lạ chứ?
Bằng không, bọn họ cũng đổ máu thử đi, cũng biết là cảm giác gì!
“Lộ Nhi, ta. . . . . .”
Hiên Vương lại muốn cởi quần áo, Lộ Nhi vội vàng dùng tay còn lại