“Không, Khánh, kinh nghiệm của đệ còn ít, thật ra đệ chưa từng trải qua những chuyện này, để ta đi!”
Hiên Vương cẩn thận buông Lộ Nhi ra, thanh âm cũng cực kỳ kiên định.
“Không, vẫn là đệ đi!”
Nhìn bọn họ phí sức tranh giành, Lộ Nhi thở dài, bất an hỏi:
“Sẽ có nguy hiểm sao?”
Trên người vẫn cảm thấy rất lạnh, nhưng Lộ Nhi vẫn dũng cảm đi tới, thanh âm vô cùng kiên định hỏi.
“Có thể sẽ có một chút, nhưng Lộ Nhi nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì !”
Hiên Vương quay đầu, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười an tâm, nụ cười này, Lộ Nhi cảm giác so với bất kỳ nụ cười bình thường đều tuấn dật hơn mấy phần!
“Nhưng ta cũng không muốn chàng và Khánh Vương gặp nguy hiểm. Ở trên thế giới này, người ta quen biết vốn không nhiều lắm, ta không có người thân nào khác. . . . . .”
Cảm thấy cổ họng có chút ê ẩm, Lộ Nhi thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm trắng bệch.
“Cho nên, hai người không nên xảy ra chuyện