Lộ Nhi nhắm mắt lại, bên tai có hơi ngứa, đó là hô hấp của hắn:
“Ta không làm được. Yêu một người, tất nhiên chính là toàn tâm toàn ý. Yêu là đoạt lấy, nhưng là có tận tâm, có tín nhiệm! Ta không làm được, không thể nhìn nam nhân của mình quang minh chính đại sống chung với nữ nhân khác——
Đừng nói ta là tiểu thiếp, mặc dù ta là thê tử, ta cũng không làm được. Cho nên, Hiên, khi Hoàng thái hậu nói với ta, ta. . . . . .”
“Lộ Nhi, nàng muốn chạy trốn có đúng không? Nàng nghĩ rời bỏ ta có đúng không?”
Lời của Lộ Nhi, hắn đã hiểu, hắn không cảm thấy Lộ Nhi nói sai. Bởi vì những gì Lộ Nhi nói, hắn cũng từng cảm nhận ——
Thấy Lộ Nhi và Khánh Vương ở chung một chỗ, mặc dù rõ ràng biết giữa bọn họ căn bản không hề có gì, cũng không thể có cái gì, nhưng trong lòng của hắn, vẫn rất để ý.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Lộ Nhi há mồm, đột nhiên cảm giác được trên cổ đau xót, Hiên Vương hung