“Vương gia, chàng còn đang ngủ ư . . . . . Lộ Nhi đã tỉnh dậy, chàng cũng nên tỉnh đi!”
Tay xanh xao gầy trơ xương nhẹ nhàng sờ tới gương mặt tuấn tú tái nhợt, Lộ Nhi nhỏ giọng lầm bầm, thần sắc bi thương vô cùng.
Trong đầu, chợt nghĩ đến từng hình ảnh của hai người, từ lần đầu tiên gặp mặt, tại bên hồ như giấc mộng, đến lần hắn thiếu chút nữa bóp chết mình, đến cuối cùng có thể tình nồng ý mật. . . . . .
Rất nhiều rất nhiều, thì ra là giữa bọn họ, cũng có nhiều chuyện xưa như vậy!
Vương gia, Lộ Nhi đã tỉnh lại, nhưng chàng là cha của con Lộ Nhi, đứa nhỏ cần cha, chàng không thể cứ ngủ như vậy !
“Lộ Nhi. . . . . .”
Một tiếng hô nhỏ, trong bi thương Lộ Nhi quay đầu lại, nhìn công chúa vẫn luôn đứng ở phía sau.
“Cô yêu hắn sao?”
Thanh âm hỏi ra gần như run rẩy, Văn Văn dùng sức siết khăn tay, thấp giọng hỏi.
“Công chúa, nếu như ta nói yêu thì sao?”
Nói đến yêu, trong mắt Lộ Nhi có thêm một