“Ta vốn không nghĩ đến, ta muốn chạy đi, muốn trốn tránh, tìm một chỗ không người, lẳng lặng sinh đứa nhỏ, nuôi dưỡng con trưởng thành! Nhưng là. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, tay bắt được bàn tay Hiên Vương, tay của hắn vẫn trắng noãn và thon dài, khác biệt duy nhất chính là lòng bàn tay của hắn, lại có rất nhiều rất nhiều vết chai!
Đúng vậy, hắn là Vương gia, nhưng là một Vương gia điều binh khiển tướng, hắn hàng năm đều tập võ, trên tay tự nhiên cũng thô ráp hơn.
“Ta không nghĩ tới, thật không nghĩ đến —— Hiên Vương, làm sao chàng ngốc như vậy. . . . . .”
Cúi đầu nhìn cái bụng đã nhô cao, Lộ Nhi kéo tay của hắn áp đến bụng:
“Vương gia, Lộ Nhi cần chàng, con của chúng ta cũng cần chàng. Chàng xem, con đang cử động, con đang gọi cha . . . . . . . . . . . .”
Con của bọn họ?
Văn Văn khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, Tiểu Mê cuống quít đỡ nàng, nàng mới ổn định thân hình.
“Lộ Nhi, cô nói cái