Nhưng mỹ nam cổ đại đúng là không ít, mình gặp nhiều như vậy, giống như là không có mấy người xấu xí.
“Ha ha, Lộ Nhi, cô đang sợ? Vẫn chưa trả lời vấn đề của ta?”
Hoàng thượng đứng thẳng lên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lộ Nhi, cũng thưởng thức tia ửng hồng trên mặt nàng.
“Ừm, ngươi là hoàng thượng sao? Hoàng thượng ra ngoài, không phải đều mang theo rất nhiều rất nhiều người, tiền hô hậu ủng, trùng trùng điệp điệp sao? Hoàng thượng khi nói chuyện, không phải xưng là trẫm hay gì đó sao? Ngươi mới vừa nói là ta, hơn nữa chỉ một mình ngươi tới, cho nên ta tưởng rằng, tưởng rằng ngươi không phải là Hoàng thượng. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩng đầu lên, trấn định phân tích.
Thật ra thì, nàng càng muốn nói, Hoàng thượng phải là rất nghiêm túc, sẽ không cợt nhả như vậy!
Nhưng những lời này nàng cũng không có gan nói ra, vì người ngoài mặt vô hại, nhưng trong lòng ai mà biết được như thế nào?
Nói không chừng, hắn cũng giống như Khang Hi, thích vi phục xuất hành!
“Cũng có lý! Lộ Nhi, đi, đi gặp Hiên Vương thôi!”
Hoàng thượng gật