Ngược lại hắn phản ứng thật nhanh, Lộ Nhi thở dài, nói:
“Ta không cười ngươi, ta chỉ là đang cười chính mình! Ta đã từng không thích trăng sáng, rất không thích. . . . . .”
Nhớ lại thật ra rất hận mặt trăng, đến bây giờ Lộ Nhi cũng vẫn cảm thấy, loại cảm giác bất lực ngay lúc đó. Hôm nay, mặc dù cuộc sống cùng Vương gia đã tốt hơn, nhưng ——
Nhưng nàng vẫn không thể thích trăng sáng !
“Được rồi, Lộ Nhi, cần phải trở về!”
Bên trong nhà, ánh đèn lóe lên, soi sáng gương mặt Hiên Vương, nhưng hắn vẫn đang ngủ say, chính là không chịu tỉnh lại.
“Ngươi nói, tại sao hắn lại ngốc như vậy? Tại sao phải cứu ta?”
Ai cũng biết Thất Lục Sát gì đó muốn mạng của nàng, nhưng nàng lại làm liên lụy hai người vô tội, người đối với nàng rất tốt.
“Lộ Nhi, nam nhân đều có trách nhiệm của mình! Khi hắn coi cô là nữ nhân của mình, khi đến trách nhiệm của hắn, hắn sẽ phải bảo vệ cô thật tốt, bảo vệ cô an toàn!”
Hoàng thượng thở dài, Hiên Vương và Khánh Vương, hai người các đệ a, nhất định là có một người rất