Ha ha, hai câu liền một trăm lượng bạc, không nghĩ tới kiếm bạc ở cổ đại dễ như vậy!
Sớm biết như vậy nên nói nhiều một chút, đều do nàng cũng không quá tham lam.
“Khụ khụ…”
“Tiểu thư. . . . . .”
Hai người đồng thời lên tiếng, nhìn Lộ Nhi giống như người quái gở.
Lộ Nhi không hiểu nhìn bọn họ, kinh ngạc hỏi:
“Thế nào? Vấn đề của ngươi ta đây đã trả lời, có cái gì không đúng sao?”
Có điều là nàng nắm chặt ngân phiếu trong tay, chỉ sợ Khánh Vương hối hận nhìn thấy lại đoạt đi.
Nhìn hành động của Lộ Nhi cực kỳ đáng yêu, Khánh Vương nhăn nhăn mày kiếm. Nữ tử này, thoạt nhìn cũng đơn thuần vô cùng, thấy thế nào cũng không giống như một người có tâm cơ.
Mà vừa rồi hắn cũng thử dò xét qua, nữ tử này rất đơn thuần, hẳn không phải là một nữ nhân tùy tiện.
Nhưng nàng mới vừa nói gì, lại nói hẳn là?
Ý tứ của những lời này, có thể lớn lắm rồi, cái gì gọi là ‘hẳn là’?
Nếu phải thì chính là phải, không phải thì chính là không phải, ý của nàng chẳng lẽ là nói nam nhân có quan hệ cùng nàng rất nhiều sao?
Bất an nhăn lại mày kiếm, đáy mắt cũng thoáng qua một tia kinh ngạc, nhìn nàng nắm tờ ngân phiếu thật chặt đang cẩn thận nhìn mình, Khánh Vương cười nói:
“Chuyện như vậy, phải