Hừ, nữ nhân này, cũng quá ngu dại đi? Khánh Vương mặc dù phong lưu, nhưng coi như là hỏng mắt cũng sẽ không coi trọng nữ nhân mang thai.
Hắn hung tợn nhìn Lộ Nhi. Lộ Nhi rụt cổ, liếc Hiên Vương một cái, đáng thương nói:
“Ngươi cũng thấy đấy, hắn căn bản cũng không tin tưởng ta. Cho nên, ta mới nói hẳn là. Hiên Vương gia tôn kính, ngài rốt cục trở lại, chúng ta có phải là nên ăn cơm hay không?”
Vuốt bụng chưa chứa được bao nhiêu, nàng hiện tại cần phải ăn một bữa, nàng thật đói a, Bảo Bảo trong bụng cũng thật đói, đói đến chết mất.
“Hừ. . . . . .”
Nhìn ánh mắt đáng thương của nàng, Hiên Vương không đành lòng. Mặc dù hắn rất ghét nữ nhân này, ghét bụng của nàng, nhưng. . . . . .
Nhưng thế nào cũng không cự tuyệt được thần sắc đáng thương hề hề của nàng.
Có lẽ bởi vì nàng là người đầu tiên để cho hắn muốn đối xử nghiêm túc!
Hiên Vương tự nhủ!
“Tam ca, đệ vừa đúng lúc cũng chưa ăn trưa đó?”
Nhìn Hiên Vương phẩy tay áo bỏ đi, hắn quay đầu đối với Lộ Nhi cười rực rỡ——
Lộ Nhi cả kinh, Khánh Vương này cũng không phải là người không làm được chuyện