“Haiz, được rồi! Công chúa, vậy nàng phải quan tâm nhiều hơn rồi!”
Vốn là thân ảnh linh hoạt, lúc này lại thêm mấy phần già nua, công chúa đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, sau đó nặng nề trở về trong phòng.
Nhìn Hiên Vương suy yếu không có chút tức giận nào, nàng thở dài:
“Tình cảm nàng ta dành cho ngài, thật sự sâu như thế sao? Hiên Vương, tại sao? Tại sao ngài đối xử tốt với nàng ta như vậy? Không đáng giá, không đáng giá. . . . .”
Nước mắt xoay tròn trong vành mắt, công chúa thấp giọng lầm bầm, Tiểu Tuệ đi vào, sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn công chúa.
“Tiểu Tuệ, ngươi cũng không cần tự trách. Đợi khi tìm được chủ tử của ngươi, đến lúc đó hãy nói sau!”
Mặc dù, nàng không thế nào hiểu rõ quy củ bên này, nhưng nàng biết, việc làm của Tiểu Tuệ chắc chắn là xúc phạm quy định của hoàng thất.
Hoàng thượng hiện tại không xử lý Tiểu Tuệ, nhưng tương lai cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho nàng, bọn họ xác định muốn đợi đến khi tìm được Lộ Nhi rồi tính sau.
“Nô tỳ cám ơn công chúa. . . . . .”
Tiểu Tuệ nức nở, hiện tại nàng lo lắng