“Vậy tôi thì sao? Lộ Nhi, nếu như tôi xảy ra chuyện, cô cũng sẽ lo lắng sao?”
Mạng của nàng là của hắn, hắn đã cảnh cáo nàng không chỉ một lần, nhưng Lộ Nhi, đáng chết là một lần cũng không nhớ!
“Cô Ưng, đương nhiên rồi, anh đối với tôi tốt như vậy, đương nhiên tôi sẽ . . . . .”
Nhưng không giống như vậy, Cô Ưng và Hiên Vương, một người coi như là ân nhân của mình, một là người mình yêu!
“Cô. . . . . . Lộ Nhi, không phải thái y đã nói, Hiên Vương cần phải có thời gian mới có thể tỉnh lại sao? Hơn nữa chuyện lần trước, vốn chính là do nữ nhân của hắn làm, cô cũng là bị hắn làm liên lụy, không phải là lỗi của cô!”
Cô Ưng đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn Lộ Nhi.
“Chuyện này tôi cũng biết rõ. Nhưng hắn là Vương gia, hắn không cứu tôi, tôi cũng không phản đối!”
Lộ Nhi thở dài, Vương gia tôn quý, bọn họ sẽ cho rằng tính mạng của mình so với người khác trân quý hơn, điểm này nàng cũng hiểu.
“Lộ Nhi, cô yêu hắn sao?”
Lần trước