“Vậy thì tốt, bọn họ đều đang tìm cô, cô nên đi chứ?”
Bọn họ? Bọn họ là ai? Chẳng lẽ là hắn sao?
“Cô Ưng, hắn tỉnh chưa?”
Câu hỏi như vậy rất là tàn nhẫn. Tại sao thời thời khắc khắc, trong lòng nàng nhớ thương cũng chỉ có một mình Hiên Vương chứ ?
Đè xuống đau đớn trong lòng, Cô Ưng thở dài, nói:
“Không phải là hắn, hắn còn chưa tỉnh lại. Là người của Hoàng thượng và Hoàng thái hậu . . . . . .”
Thì ra chưa tỉnh!
Giống như bông hoa bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt, trong nháy mắt Lộ Nhi như mất sức sống:
“Hắn còn chưa tỉnh lại. . . . . .”
Aiz, mình mất tích nhưng Hiên Vương vẫn luôn bất tỉnh, vậy có phải nàng cũng quá vô dụng hay không?
“Cô trở về sao?”
Trong âm thanh đôm đốp của đống lửa, truyền đến một mùi thơm hấp dẫn, Lộ Nhi hít hít mũi, hai mắt sáng lên nhìn đống lửa:
“Cái gì vậy? Thơm quá. . . . . .”
Gà nướng?
Trong đầu nghĩ đến mùi thơm hấp dẫn của gà, Lộ Nhi không nhịn được nuốt nước miếng.
“Lộ Nhi, cô vẫn tham