“Tôi nói rồi, biện pháp của cô rất tốt nhưng cần phải có người phối hợp. . . . . .”
Cô Ưng đi tới, tiến tới bên tai Lộ Nhi, thấp giọng thở dài nói:
“Hắn tỉnh rồi, không cần thương tâm. Lộ Nhi, tôi phải đi. . . . . . Thật ra thì vừa rồi, lời tôi nói, đều là. . . . . .”
Dư âm lượn lờ, Cô Ưng cuối cùng không đem những lời cuối cùng nói ra. Vẻ mặt Lộ Nhi cứng đờ, ý của Cô Ưng là. . . . . .
Rốt cuộc là cái gì?
“Lộ Nhi, không được nghĩ đến hắn!”
Nhìn Lộ Nhi xuất thần, Hiên Vương suy yếu cũng không nghe rõ vừa rồi bọn họ nói những gì, nhưng vẻ mặt Cô Ưng nhìn Lộ Nhi không đúng, hắn cũng biết.
Cảm giác không chắc chắn cũng làm cho người ta rất bất an!
Hắn không muốn Lộ Nhi và Cô Ưng có quá nhiều quan hệ, thậm chí hắn không muốn bọn họ cùng xuất hiện.
“Hiên, chàng đã tỉnh, chàng rốt cục đã tỉnh. . . . . .”
Nhìn hắn, một loại cảm giác mừng như điên từ đáy lòng xông lên, nàng vội vàng cúi người xuống, ôm thật chặt Hiên Vương đang nằm trên giường, thân