“Vương gia, chàng. . . . . . chàng còn chưa súc miệng. . . . . .”
Nhìn ánh mắt trêu đùa của Tiểu Tuệ, Lộ Nhi chột dạ lầm bầm một tiếng, sau khi nói xong, quả nhiên nghe được một tiếng cười to:
“Súc miệng? Ngày hôm qua ta bị người khác vô lễ, tại sao không có người nào nói qua trước tiên phải súc miệng . . . . . .”
“Lộ Nhi, lúc ấy ta muốn mở mắt ra, nhưng toàn thân không thể nhúc nhích được, thật sự, ta không lừa nàng. . . . . .”
Chuyện này, giống như cũng có có thể a, vậy vừa rồi tại sao lại tỉnh chứ?
Thấy được Lộ Nhi đăm chiêu, Hiên Vương khẽ cười nói:
“Cô Ưng muốn dẫn nàng đi, ta vội vàng tỉnh lại, có lẽ thật sự là muốn tỉnh lại!”
Là thế này phải không?
Hắn quan tâm mình?
Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lộ Nhi cũng hết giận hơn phân nửa, cười nhẹ nói:
“Đuợc rồi, ta tin tưởng chàng. Hiên, chàng ngủ lâu như vậy, làm ta sốt ruột chết mất. . . . . .”
Nghĩ đến ba bước