“Vương gia, hù chết Ngọc Hà, Ngọc Hà tưởng. . . . . .”
“Vương gia, Hương Linh cũng lo muốn chết, rốt cục người đã tỉnh. . . . . .”
“Vương gia, thiếp. . . . . .”
Rất nhiều thanh âm nối gót tới, nữ nhân hồng hồng xanh xanh tràn vào, Lộ Nhi vội vàng tránh chỗ ngồi “hoàng kim” bên giường, Tiểu Tuệ vội vàng đỡ nàng lui về phía sau mấy bước, mắt thấy Hiên Vương bị một đống nữ nhân bao vây.
Đúng vậy, làm sao nàng lại quên mất, người đứng giữa tính mạng của hắn, không chỉ có một mình nàng.
Hắn còn có rất nhiều nữ nhân, cuộc sống của nàng nhất định sẽ không thể trôi qua một cách bình thản.
Nhưng cự tuyệt ý tốt của Cô Ưng, nàng vẫn quyết định lưu lại, điều này không phải là đã nói lên tất cả sao?
Vương gia, hắn vì nàng mà bỏ qua nhiều như vậy, mà nàng, cuối cùng là lựa chọn ở lại bên cạnh hắn, làm một nữ nhân bình thường!
Đã sớm đưa ra quyết định nhưng khi nhìn đến bọn họ, tại sao trong lòng vẫn không thoải mái như vậy chứ?
Taynàng nhẹ nhàng chạm vào đôi môi,