Trong phòng rất yên tĩnh, không nghĩ rằng không có oanh oanh yến yến trong tưởng tượng, chỉ có một phụ nữ khoảng bốn mấy tuổi, gương mặt đầy thương tâm canh giữ ở trước giường.
“Phu nhân, Từ thái y tới. . . . . .”
Quản gia tiến lên, khom người, thấp giọng nói.
“Từ thái y? Bệnh của Khánh nhi . . . . . .”
Phụ nhân vui mừng xoay người, vội vàng hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Lộ Nhi và Hiên Vương, sắc mặt lại ảm đạm:
“Hiên Vương, ngài đã tỉnh lại?”
Đều bị thương ở trong trận, đều bị hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, Hiên Vương đã đã tỉnh lại, nhưng Khánh Vương lại. . . . . .
Có chút hi vọng, nói không chừng Khánh Vương cũng nhanh tỉnh lại!
Nhưng lại có chút thất vọng, rất có thể, Khánh Vương vĩnh viễn sẽ ngủ như vậy.
“Điệp di, đúng vậy, ta đã tỉnh. Ta tin rằng, Khánh cũng rất nhanh sẽ tỉnh lại!”
Hiên Vương nhàn nhạt cười một tiếng, phụ nhân thở dài:
“Hi vọng như thế! Hiên Vương, vị này là. . . . . .”
Đôi mắt chỉ từ gương