“Điệp di, Lộ Nhi cũng rất khổ sở. Hơn nữa, lúc ấy ta và Khánh đều là tự nguyện, không liên quan đến Lộ Nhi!”
Hiên Vương mặt lạnh, thanh âm cũng càng thêm không vui. Nàng nhướng mày, lạnh lùng nói:
“Để cô ta đi đi, Khánh Vương phủ chúng ta không hoan nghênh cô ta!”
Hiên Vương quay đầu lại, áy náy nhìn Lộ Nhi một cái, hắn cũng không nghĩ đến nữ nhân này sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng đối với đề nghị của nàng, hắn cũng đang suy tính, có nên đưa Lộ Nhi về trước hay không?
Lộ Nhi lắc đầu một cái, thật vất vả tới đây một chuyến, cứ rời đi như vậy, trong lòng của nàng vẫn sẽ cảm thấy bất an.
Nàng không đi, không thể cứ rời đi như vậy được, thậm chí nàng còn chưa kịp nói vài câu với Khánh Vương, bày tỏ chút áy náy của nàng?
“Từ thái y, còn không mau chẩn mạch cho Khánh Vương. Điệp di, để ta canh chừng ở đây là được rồi, người cũng không cần lo lắng, người cứ ra ngoài nghỉ ngơi một chút, nơi này đã có ta chiếu cố. . . . . .”
“Ta. . . . . .”
Phụ nhân muốn phản bác, nhưng Hiên Vương đã gọi nha đầu tới, để nàng đưa Điệp di ra