Vỗ vỗ đầu kẻ cầm đầu, Hướng Quân tàn nhẫn cười một tiếng, nhìn đầu bọn họ gật gật như gà mổ thóc, hắn mới hài lòng đứng dậy:
“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, đi nhận hai mươi đại bản đi . . . .”
Mặc dù bọn họ không phải là người của hắn, nhưng mạng bọn họ lại là của hắn, dám đả thương hại Lộ Châu, đánh bằng roi đã là trừng phạt nhẹ nhất.
“Tạ ơn điện hạ, tạ ơn điện hạ khai ân không giết!”
Mấy tên tranh nhau lui ra, trên mặt từng người một không có vẻ sợ hãi bị đánh, đều là vẻ mặt mừng rỡ.
“Cô Ưng, nếu đã tới, vì sao còn không hiện thân?”
Vừa rồi hắn cũng cảm giác được, còn cảm giác được sát ý của Cô Ưng !
Nhưng nơi này là phủ thái tử, không có người nào dám giương oai ở chỗ này, cho dù là Cô Ưng cũng vậy.
“Nếu như không phải do thái độ của Hướng Quân, ta cũng tưởng rằng bọn họ làm theo chủ ý của Hướng Quân. . . . . .”
Cô Ưng ha ha cười, hắn mặc áo đen như mực giống như một con ưng mạnh mẽ, thoải