Ngồi trên ghế thái tử cao lớn, Hướng Quân nhìn mười sáu người bò lổm ngổm ở phía dưới, thanh âm nhàn nhạt, không có tí gợn sóng.
“Điện hạ, điện hạ tha mạng. . . . . .”
Mấy người không biết đã làm gì xúc phạm điện hạ, nhưng bọn hắn biết, bây giờ thanh âm điện hạ càng bình tĩnh, càng nói rõ hắn đang tức giận.
“Tha mạng? Tại sao muốn tha mạng? Các ngươi đã làm sai điều gì sao?”
Hướng Quân chợt đứng lên, sải bước đi về phía trước, đùa cợt hỏi.
“Điện hạ, chúng ta. . . . . .”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ ngây ngốc, làm thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc là mình làm sai chuyện gì.
“Nàng không phải là người các ngươi có thể động vào. Nói đi, là ai để cho các ngươi giết nàng?”
Ánh mắt lạnh lẽo, giống như hàn băng vào đông, mấy người bị dọa sợ đến nỗi run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Hướng Quân.
“Thế nào? Chuyện này cũng muốn nói đến tình nghĩa giang hồ sao? Bổn vương đã nói, các ngươi không nên động đến nàng. Bổn vương có thể tha các ngươi một mạng. . . . . .”
Lời còn chưa nói