Con người luôn muốn được quan tâm chăm sóc, mà Từ thái y chính là người khó biểu hiện thiện ý ra ngoài.
“Lộ Nhi, thai nhi rất tốt, cháu lo lắng cái gì? Có phải cảm thấy có chút khó chịu hay không?”
Từ thái y nhăn mày, nghẹ giọng hỏi.
“Cháu, cũng không phải vậy, cháu chỉ cảm thấy bụng to hơn chút, luôn thích ngủ, cho nên trong lòng cảm thấy lo lắng. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, thật sự là nàng cảm thấy bất an.
“Cái này hẳn là do mang thai nhiều tháng. Cháu cũng không cần lo lắng, thoải mái, buông lỏng tinh thần là tốt rồi. . . . . .”
Từ thái y cười hiền lành, không biết Lộ Nhi có biết chuyện gần đây nhất hay không, có lẽ là không biết rồi, dù sao tất cả mọi người cũng chỉ đang suy đoán, nhưng Hoàng thượng cái gì cũng không nói.
“Từ thái y, ông làm sao vậy? Có lời gì trực tiếp nói cho cháu biết là được, cháu chịu được. . . . . .”
Nhìn gương mặt Từ thái y có vẻ như âm tình bất định, Lộ Nhi bất an hỏi.
“Lộ Nhi, cũng không