Thấy Lộ Nhi thương tâm, Từ thái y vội vàng an ủi, nhưng đối với việc Khánh Vương phải tới lúc nào mới tỉnh lại, trong lòng của ông cũng không có câu trả lời chính xác.
Ngày mai, ngày sau, hoặc có lẽ là vĩnh viễn!
Đạo lý này Lộ Nhi hiểu được, cho nên theo thời gian trôi qua, trong lòng của nàng càng ngày càng bất an.
“Từ thái y, không có cách gì khác sao?”
Trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, Hiên Vương quan tâm nàng, nàng có thể dựa vào mình kêu hắn tỉnh lại, nhưng người mà Khánh Vương quan tâm là ai đây?
“Lộ Nhi, chuyện này. . . . . .”
Thấy Từ thái y khó xử, Lộ Nhi bất đắc dĩ nở nụ cười, nếu quả thật có cách, Từ thái y sẽ không bó tay không biện pháp như thế này.
“Từ thái y, chỉ là do cháu gấp gáp. . . . . .”
Chuyện này ông cũng biết, nhưng ông thật sự không có cách nào, cho nên chỉ có thể làm hết sức, chỉ có thể tận lực.
Tiễn Từ thái y đi, trong lòng cảm thấy cô đơn như cũ, phía ngoài ánh mặt trời thật ấm, nhưng tại sao, trong lòng của nàng vẫn buồn