Nói đến hài tử, Lộ Nhi mang theo sắc mặt vui mừng khó nén, công chúa thở dài, thấp giọng nói:
“Ca của ta gửi thư. Một phong thư cho ta, một phong là cho Hoàng thượng. . . . . .”
Lộ Nhi ngẩn ra, cho công chúa thì nàng có thể lý giải, nhưng gửi cho Hoàng thượng vậy là vấn đề to tát.
“A, thật?”
Lộ Nhi nói nhỏ, đôi mắt nhìn hoa quế cách đó không xa, nụ hoa màu trắng nhạt, căn bản là không đẹp hơn những bông hoa, nhưng bọn chúng cũng có vẻ đẹp của riêng mình.
“Cô không muốn biết nội dung bức thư sao? Ca của ta, là nam tử tốt nhất trên thế gian này. . . . . .”
Nói đến ca ca, trên gương mặt công chúa mang theo một tia ửng hồng, cùng với y phục màu hồng của nàng, cực kỳ tươi đẹp.
“Ha ha, người thân của mình, từ nhỏ luôn quan tâm che chở đương nhiên luôn cảm thấy là tốt nhất. . . . . .”
Lộ Nhi nhàn nhạt cười một tiếng, khi công chúa đang khen ngợi ca ca của mình thì ánh mắt kia, thần thái kia, giống như