Nhìn công chúa đi tới, trong mắt Tiểu Tuệ mang theo một tia lo lắng. Nhưng Lộ Nhi không sợ, nàng biết, mặc dù Ngạo Vũ Các bề ngoài nhìn qua tưởng vắng vẻ, nhưng sau lưng lại có rất nhiều người đang chú ý.
“Không có gì! Công chúa tại sao cũng tới. . . . . .”
Chính xác là nàng chạy đến, cách ba năm chỗ rẽ để tới đây, chỉ cùng Lộ Nhi nói chuyện phiếm, cũng không nói chuyện gì khác.
“Lộ Nhi, cô không vui sao?”
Công chúa không hỏi nhiều, nhìn gương mặt Lộ Nhi có vẻ như u buồn, nàng chợt quan tâm hỏi.
“Đúng vậy, có chút không vui. Khánh Vương đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại, hắn là vì ta mới. . . . . .”
Ánh mắt chán nản, đó là lỗi của nàng, đích thật là lỗi của nàng.
“Chuyện kia không phải do cô. Huống chi mấy người bọn hắn, hiện tại cũng đã đi. . . . . .”
Đã đi? Có ý gì?
Lộ Nhi trợn to mắt, không phải nàng không biết bọn hắn là chỉ người nào. Nhưng bên Hoàng thượng không