“Ngoan. . . . . .”
Tay nhu nhu xoa nhẹ nàng, giống như trận gió mát mơn trớn, thoải mái làm cho người ta quên hắn là Vương gia lãnh tình tàn bạo, là đồ dã man tính khí không tốt. . . . . .
“Nữ nhân ngốc, nàng không biết dùng mũi để thở sao?”
Cảm thấy nàng hô hấp dồn dập, cũng thấy phản ứng của nàng ngốc nghếch không lưu loát, tâm tình Hiên Vương thật tốt. Trong thanh âm mang theo cưng chiều chính hắn cũng không biết.
“Ngươi. . . . . . Ta làm sao biết phải như thế, ngươi mới vừa rồi cũng không có nói. . . . . .”
Lời nói xúc động của nàng không đi qua não liền bật thốt lên.
Sau khi nói xong, thấy khuôn mặt hắn tươi cười hài lòng, Lộ Nhi mới hiểu được mình vừa nói cái gì, vội vàng hốt hoảng che mặt, thấp giọng nói:
“Ta cái gì cũng không nói, ta. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .”
Nhìn hành động của nàng, tâm Hiên Vương cũng thật hưng phấn. Một nữ nhân ngốc như vậy, nàng làm sao sẽ câu dẫn nam nhân chứ?
Nàng rất đơn thuần, căn bản cũng không có tâm cơ gì, tại sao phải nói hài tử là của hắn?
Chẳng lẽ lời nàng nói là sự thật?
Có điều cái ý nghĩ này vừa hiện ra lập tức liền bị hắn hủy bỏ .
Làm sao có thể chứ?