Ta thuộc về chính mình! Vương gia, ngân phiếu của ta ngài đã xé, ngài phải đền cho ta!”
Không sợ nhìn nam nhân này giận dữ. Thật ra hiện tại nàng cũng không cần sợ hắn, nàng có bạc, đi ra ngoài cũng có thể tự kiếm sống, cản bản cũng không cần dựa vào hắn.
“Hừ, đệ ấy tại sao cho nàng ngân phiếu? Nàng đáp ứng đệ ấy điều kiện gì?”
Hai mắt lạnh lẽo, hắn cúi đầu, hàn quang trong mắt lạnh thấu xương, ánh lam trong mắt lạnh như băng.
“Không có, không có điều kiện gì. . . . . .”
Cảm giác lo lắng vốn không có nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của hắn, Lộ Nhi sợ lui về phía sau mấy bước, cuống quít nói:
“Việc này, thật ra thì Khánh Vương chỉ là muốn biết tên của ta, cùng hài tử trong bụng ta là của ai. . . . . .”
Run rẩy muốn lui về phía sau, cảm thấy hắn thật lạnh lùng, nhìn bàn tay nắm thật chặt bả vai của mình, Lộ Nhi chợt nhớ tới trước đây không lâu, hắn đã từng dùng sức như vậy bóp cổ nàng, rất đau rất đau.
“Nàng nói thế nào?”
Phượng mâu nhíu lại, ở trong đó ý vị cảnh cáo rất đậm.
“Ta nói, hài tử có thể là của ngươi. . . . . .”
Trên bả vai chợt đau xót, Lộ