Lần đầu tiên gặp mặt, đối với Lộ Nhi, Điệp phu nhân có hận ý rất sâu, sau đó nàng cũng không gặp lại Điệp phu nhân nữa, có lẽ là do phu nhân cố ý, phu nhân cũng không muốn nhìn thấy mình!
“Ta muốn nói chuyện riêng với cô một chút. . . . . .”
Khánh Vương tỉnh lại, trên mặt của Điệp phu nhân không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại là ưu tâm lo lắng càng nhiều.
“Vâng. Tiểu Tuệ, em đi bên đó chờ Vương gia. . . . . .”
Trong lòng Lộ Nhi có chút bất an, nhưng phu nhân là mẹ của Khánh Vương, nàng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của phu nhân.
Bây giờ là mùa thu, trong sân có đủ loại cúc nhưng toàn bộ đều là sắc trắng thuần, giống như Khánh Vương, hắn thích mặc y phục màu trắng, hắn như vậy càng thêm phong lưu phóng khoáng.
“Thái y nói, chân của hắn chưa chắc có thể phục hồi như cũ, mặc dù người đã tỉnh, nhưng cũng phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể đi đứng. . . . . . . . . . . .”
Điệp phu nhân nhìn vườn hoa cúc,