Điệp phu nhân thở dài:
“Thật ra thì khi hai người tới, ta đều đứng phía trong nghe, chỉ là không ra ngoài. Những chuyện cô nói, ta cũng biết. Sáng sớm hôm nay, ta nghe nói, Hiên Vương đã gặp Hoàng thái hậu nói muốn cùng cô thành hôn, muốn lấy cô làm Vương phi. Lộ Nhi, cô biết không?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, Hiên Vương thật sự làm như vậy sao? Hắn cũng chưa tự nói với mình? Chẳng lẽ hắn muốn ình một bất ngờ?
Trong lòng Lộ Nhi cảm động muốn chết, nhưng trên gương mặt không có bao nhiêu xúc động:
“Thật sự? Chàng đã từng nói, người chàng thích là ta, mà chàng cũng là cha của đứa nhỏ trong bụng, ta hi vọng mình được gả cho chàng!”
Khóe miệng vẽ ra một nụ cười mỉm, trên gương mặt Lộ Nhi lộ ra một tia hạnh phúc.
“Lộ Nhi, cô thật sự cao hứng sao? Cô rất vui vẻ sao? Nhưng cô có biết, tại sao Khánh lại tỉnh?”
Trong ánh mắt của phu nhân tràn ra một tia âm ngoan, nụ cười trên mặt nàng ta đã sớm biến mất không thấy gì nữa, một bàn tay nắm thật chặt cây khô ven đường, gân xanh giống như muốn lộ hẳn ra bên ngoài.
Nàng