Đột nhiên hắn xoay người, vung tay lên, thuốc vẩy ra ngoài, Hiên Vương nhanh tay lẹ mắt kéo Lộ Nhi, chén thuốc rơi xuống trên đất, Lộ Nhi không cẩn thận vẫn bị dính chút thuốc. . . . . .
“Hừ, ta không muốn gặp nàng, cũng không cần nàng tới thương hại ta. . . . . .”
Thấy Lộ Nhi được bảo vệ gắt gao trong ngực Hiên Vương, bọn họ trai tài gái sắc, là xứng đôi cỡ nào, hơn nữa bọn họ còn có hài tử, bọn họ là một gia đình hạnh phúc. . . . . .
Mà mình thì sao? Đến cuối cùng, cùng lắm cũng chỉ là cô đơn mình một!
Lộ Nhi, nàng thật thật là tàn nhẫn, làm sao nàng có thể đối với ta như vậy?
Nhìn hắn như vậy, ánh mắt Lộ Nhi cay cay, nước mắt xoay chuyển, nàng lẩm bẩm nói:
“Vương gia, ngài là bằng hữu tốt nhất của ta, cũng là một trong những người đối với ta tốt nhất, Lộ Nhi làm sao có thể không cần chứ? Vương gia, còn nhớ bí mật của chúng ta? Đó là bí mật