Thanh âm Từ thái y phá vỡ tĩnh lặng trong phòng, Lộ Nhi ngẩng đầu nhìn lại, thấy quan tâm trong mắt ông, vội vàng nhăn mày nói:
“Bụng có chút không thoải mái, có thể mới vừa động. . . . . .”
“Cái gì? Lộ Nhi, nàng không sao chứ?”
Vừa nghe đến bụng Lộ Nhi không thoải mái, Hiên Vương hoảng sợ, Từ thái y cũng vội vàng tới bắt mạch cho Lộ Nhi, kết quả là thật sự tâm thai có chút loạn, Hiên Vương không thể làm gì khác hơn là đưa Lộ Nhi về nhà.
“Lộ Nhi, có sao không?”
Nằm dài trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có chút trắng bệch, Hiên Vương bất an hỏi.
“Đứa ngốc, chàng cho rằng nghĩa phụ tại sao phải hỏi ta như vậy? Ta không sao, bình thường mặt của ta đều là như vậy. . . . . .”
Đổ mồ hôi !
Thì ra bọn họ cố ý nói như vậy! Làm hại hắn, lo lắng vô ích nửa ngày.
“Lộ Nhi, nàng làm ta sợ muốn chết. . . . . .”
Hiên Vương thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm một bộ y phục, tự mình giúp Lộ