Lộ Nhi rất mất hình tượng cười lớn, vẻ mặt Hiên Vương đau khổ, buồn bã nói:
“Chủ tử a, tiểu nhân buồn cười như vậy?”
Oa ha ha. . . . . .
Lộ Nhi cũng không nhịn được nữa, cứ lăn ở trên giường, dọa Hiên Vương sợ đến nỗi vội ôm nàng:
“Chủ tử, cẩn thận con của chúng ta, hài tử a. . . . . .”
Còn chủ tử gì chứ? Lộ Nhi dựa trên người hắn, mấy ngày qua thật buồn bực, nhận lấy trêu chọc của hắn, cũng tiêu tán không ít.
Cuộc sống như thế, rất ngọt ngào, cũng rất ấm áp, ngày thứ hai tỉnh lại, trên gương mặt Tiểu Tuệ có chút buồn bực, Lộ Nhi kinh ngạc hỏi:
“Sao vậy? Đây là?”
Sống chung một khoảng thời gian dài, Lộ Nhi đối với Tiểu Tuệ vô cùng hiểu rõ, nàng ấy cũng là cô nương rất đơn thuần, trong lòng căn bản là không thể dấu được tâm sự.
“Phu nhân, người không biết a. Tối hôm qua, tối hôm qua nữ nhân kia đã chết. . . . . .”
Chết?
Người nào?
Nhìn trên mặt đất cách đó không xa, vết máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, đó là nàng ta, nàng ta đã dập đầu