Lộ Nhi yêu thích điểm này của nàng, độ tuổi của hai người vốn là cách xa không nhiều, sống chung cũng có phần tự nhiên hơn.
“Không có gì. Đúng rồi, Tuệ Nhi, người làm ở Vương phủ này một năm có thể kiếm bao nhiêu lượng bạc?”
Tò mò nhìn Tuệ Nhi, nàng không muốn hỏi chuyện riêng của Tuệ Nhi, nàng chỉ muốn biết một trăm lượng rốt cuộc có thể đáng giá bao nhiêu tiền.
Tới cổ đại cũng vẻn vẹn có mấy ngày, nàng không có đi ra ngoài mua bán gì hết, đối với bạc ở cổ đại cũng không có khái niệm là bao.
“Tiểu thư, người làm trong phủ, một năm cũng được năm sáu lượng bạc . . .”
Tuệ Nhi cúi đầu, thấp giọng trả lời.
“A, năm sáu lượng, một trăm lượng bạc cũng cũng có thể ăn mấy năm. Ừ, như vậy cũng tốt, như vậy là tốt rồi. . . . . .”
Bỗng nhiên lại nghĩ đến lỗ hổng ở phòng kia, Vương gia nói quản gia sẽ tìm người đi xem một chút, không biết muốn bao nhiêu lượng bạc.
Có điều theo tính toán của Lộ Nhi, cũng có lúc sai lầm, lỗ hổng đó, thật đúng là. . . . . .
“Chu quản gia, ông nói cần bao nhiêu bạc?”
Cả người đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, nhưng quả đấm nhỏ nắm thật chặt.
Nàng rốt cuộc biết Vương gia hẹp hòi đó tại sao lại cười