“Một lát bảo quản gia đi xem thử một chút, Lộ Nhi, nàng đã nói, bạc của nàng. . . . . .”
Dừng, không phải là sửa chữa nóc nhà sao? Có thể tốn mấy lượng bạc, bảo đảm không hao phí hết một trăm lượng!
Lộ Nhi yên tâm, nhưng vì sao trong lòng lại thấy lo lắng, cảm giác có chút thất thượng bát hạ** vô cùng không thoải mái vậy?
**bảy lên tám xuống : nghĩa là lòng thấp thỏm, nhấp nhổm không yên.
Chuyện gì xảy ra?
Có cái gì không đúng sao?
Hắn cười quá âm hiểm. Có điều nói đi cũng phải nói lại, hắn lúc nào thì chưa từng cười âm hiểm?
Giống như không có, điều này không đúng sao?
Không có chuyện gì, Lộ Nhi tự nhủ!
Nhìn mặt Lộ Nhi thay đổi thất thường, Hiên Vương chẳng qua là như có điều suy nghĩ nhìn nàng ——
Nếu như không phải là một trăm lượng bạc, hắn cũng không nghĩ đến biện pháp để trói buộc nàng.
Hừ, Khánh Vương, lần này coi như ý xấu của đệ lần đầu tiên biến thành chuyện tốt!
Mắt thấy nam nhân đáng ghét rời đi, Lộ Nhi vỗ vỗ bụng, lẩm bẩm nói:
“Bảo Bảo a, con ngàn vạn lần không được giống như cha con. Bộ dáng có thể có chút giống, cực kỳ đẹp trai, nhưng tính tình thì phải giống mẹ nha! Tính khí như vậy thật là làm cho người ta không chịu nổi, nếu như con cũng giống hệt như thế…,