“Nương nương, cám ơn người đã yêu mến Văn Văn, Văn Văn có chuyện, không biết có nên nói hay không. . . . . .”
Văn Văn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Hoàng thái hậu, sợ hãi hỏi.
“Chuyện gì vậy, công chúa cứ nói đừng ngại. . . . . .”
Hoàng thái hậu tò mò nhìn công chúa, bà cũng biết, công chúa sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, công chúa này vốn không phải là một người đơn giản.
“Thật ra thì, Văn Văn cũng không xác định. . . . . . Văn Văn cảm giác, cảm giác. . . . . .”
Công chúa ngập ngừng, hình như là không dám nói ra. Nhưng nàng càng như vậy, Hoàng thái hậu càng tò mò, bà gấp gáp hỏi:
“Cảm giác cái gì? Công chúa, cô cứ nói. . . . . .”
Thấy Hoàng thái hậu vội vàng, công chúa cảm thấy thời cơ đến, nàng thở dài, thanh âm càng thêm đè thấp:
“Chính là, ừm, ta cảm giác, hài tử của Lộ Nhi rất lạ, chưa chắc đã là của Vương gia .