Từ chỗ Hoàng thái hậu ra ngoài, tâm tình công chúa thật tốt, bên ngoài cực kỳ náo nhiệt, mà Tiểu Mê lại biết võ công, nàng cũng không có chuyện gì phải sợ hãi.
Không ngồi kiệu, hai chủ tớ tùy ý đi dạo, nàng chợt nghĩ đến một người, Khánh Vương!
Khánh Vương, nàng cũng chỉ gặp qua một lần, là một mỹ nam tuấn mỹ, phong lưu phóng khoáng !
Hắn là nam tử khiến người ta bị mê hoặc, khác với Hiên Vương, hắn làm cho người ta có cảm giác rất ôn hòa, rất ấm áp.
Mà Hiên Vương, giống như là băng, giống như khối băng làm cho nàng một người tâm cao khí ngạo không nhịn được muốn chinh phục, muốn động tâm.
“Công chúa, chúng ta đi đâu?”
Không nhìn những gian hàng xung quanh, ánh mắt của nàng nhìn khắp nơi, không biết đang tìm cái gì.
“Khánh Vương phủ. . . . . .”
Khánh Vương phủ?
Tiểu Mê kinh ngạc, lại không cẩn thận đuôi mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Công chúa, người nhìn. . . . . .”
Công chúa hồi thần, nhìn về phía đó, vừa đúng lúc nam tử kia quay đầu lại, hướng về phía nàng, cười rực rỡ!
“Huynh, huynh ấy làm sao