Mặc dù, nàng thật sự gả cho hắn, cũng chưa chắc nắm được tâm Hiên Vương.
“Thật sự? Vậy bổn vương cũng muốn gặp, ái phi của bổn vương. Văn Văn, mới vừa rồi muội muốn đi đâu?”
Nghe thấy thanh âm bình tĩnh và lãnh khốc, Văn Văn biết, Hướng Quân chân chính đã trở lại. Khi hắn dùng giọng nói này, trong lòng nhất định là đã có quyết định.
“Hoàng huynh, Văn Văn vừa tới, vừa đúng. . . . . .”
Chậm rãi nói hết một lần, sắc mặt Hướng Quân bình tĩnh, hồng quang trong mắt đã biến mất, giống như công tử bình thường, cực kỳ vô hại.
“Khánh Vương? Chân của hắn, hiện tại thế nào?”
Hướng Quân nhếch mày hỏi, cao thâm khó lường.
“Nghe nói ít nhất phải ba năm tháng mới có thể xuống đất, nhưng theo muội được biết, tình huống không có nhiều lạc quan!”
Văn Văn thử hỏi:
“Hoàng huynh, muốn muội qua đó thăm hỏi một chút không? “
“Có thể, nhưng ta muốn gặp mặt nàng trước, nghe kỹ. . . . . .”
Hắn cúi đầu xuống, thanh âm Hướng Quân cực thấp, nhưng công chúa không ngừng gật đầu liên tục, khóe miệng cũng cười hì hì :
“Được. Hoàng huynh, vậy thì huynh lợi hại!