Nàng sẽ phá hư hôn lễ của bọn họ, đúng, nàng cũng sẽ gả cho Hiên Vương, đúng, nhưng Lộ Nhi thì sao?
Vậy những chuyện khác không cần bàn tới!
Nàng cũng không cam đoan Lộ Nhi là của Khánh Vương, nàng chỉ nói hắn có thể theo đuổi, về phần hoàng huynh có nguyện ý để cho hắn theo đuổi hay không, lại là một chuyện khác.
Thấy công chúa đắc ý rời đi, Khánh Vương chau mày, lạnh lùng gọi quản gia.
“Hướng Quân kia lúc nào thì đến?”
Ba ngày, một công chúa nho nhỏ, không đủ khả năng.
Mà Hiên Vương, cũng không thể bỗng nhiên thay lòng trong vòng ba ngày, nàng ta sẽ không tự tin chiếm được tâm Hiên Vương như vậy.
Người duy nhất nàng ta dựa vào, cũng chỉ có thái tử Hướng Quân.
Hắn biết Hướng Quân sẽ tới, nhưng hắn không biết thời gian cụ thể khi nào.
Nếu như hắn đoán không lầm, cũng sẽ ở trong kỳ hạn công chúa đưa ra!
Tại sao công chúa phải vội vàng muốn gả cho Hiên Vương như vậy?
Là chủ ý của Hướng Quân sao? Chẳng lẽ là vì, binh quyền trên tay Hiên Vương?
“Vương gia, lão nô không